Tagged Under:

CÓ MỘT THỨ GỌI LÀ BÌNH YÊN



    Có một thứ gọi là bình yên?
- Có.
Chỉ cần có một nơi gọi là "Nhà" để nhớ về, lòng lúc nào cũng sẽ bình yên...
"Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc."

    Trước những bon chen, xô bồ của cuộc sống, cám dỗ hay rệu rã của cuộc đời, người ta thường yếu lòng, mệt mỏi và quỵ ngã. Sẽ có lúc bạn thấy giống với tình cảnh của tôi hay một ai đó lúc này hay là một thời khắc nào đó trong hành trình đời của bạn. Khao khát về với bình yên và thanh thản, bỏ lại những toan lo và mệt mỏi, bứt ra khỏi cái sự túng bấn và ngột ngạt của xã hội để trở về với con người thật của mình.

Và...
Có một nơi ấm áp gọi là nhà.
Nhà là nơi để về...

    Cuốc sống đầy rấy những toan tính và giả tạo, đôi khi khiến nó mệt lắm. Mệt, nó chỉ thấm thía khi đêm về, khi mà chỉ có một mình nó với đêm, nó lại khao khát được trở về với bình yên, với tuổi thơ của mình - hồi còn nhỏ, vô tư, vô lo và không suy nghĩ điều gì. Nỗi nhớ chợt ùa về trong lòng, nhớ những chiều đi thả diều trên những cánh đồng rợp nắng, nhớ những buổi đêm cùng đám đồng trang lứa đi bắt cá ngoài đồng, chơi trận giả, nhớ cái cách dọa ma của chị gái nó mỗi lúc có tiếng gió rít khẽ , nhớ những bữa cơm quây quần của ba mẹ và hai chị em nó.

    Lạc lõng…
Là khi người ta đứng giữa đường mà lại không thể cảm nhận nổi ai đang đi lướt qua, là khi không có gia đình bên cạnh, là khi thấy nhớ nụ cười hiền từ của mẹ, ánh mắt ấm áp của ba, là thèm khát được ôm trọn lấy cái gia đình thân thương nhỏ bé…

    Cô độc…
Là lúc nhận ra ông trời chẳng thể cho mình toại nguyện, là lúc biết rằng được nhìn thấy gia đình lúc này là rất khó, lúc chỉ có duy nhất một mình trong căn phòng vắng lặng, lúc nghe thấy được tiếng thở đang thổn thức của bản thân…
Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi đêm xuống. Và khi ngoài trời đang nắng ráo mà không biết phải đi đâu, về đâu.

    Thành phố không có những cơn nắng, cơn mưa giống quê nó, nơi hơi ấm gia đình không thể đến nổi, chỉ có một mình, phải mạnh mẽ vực dậy trong những cơn mưa bất chợt và thấm đẫm cô độc…
Nó lại thấy mệt mỏi rồi, nhưng không có ai để nó dựa vào, đôi lúc nó thèm được nghỉ ngơi giữa vòng xoay luẩn quẩn này. Chỉ có Gia đình mói cho nó thấy cuộc sống của nó còn ý nghĩa hơn. Phải rồi, nó vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói ấm áp của mẹ đấy thôi, vẫn còn cảm nhận được nhịp thở tha thiết của người ba chất phác đấy thôi, vẫn còn có một khoảng thời gian tuổi thơ thật đẹp, nơi bình yên vẫn còn để nhớ đến đây thôi…

    Thì ra, tôi vẫn luôn có một nơi thật ấm áp để dựa dẫm những lúc yếu lòng. Đó là nơi thân thuộc nhất, là nơi mà dù có đi hết mọi nơi trên thế giới, đi qua hết những cảm xúc thăng trầm, tôi vẫn luôn khao khát được trở về và nằm gọn trong vòng tay ấm áp của những con người yêu thương tôi vô điều kiện – đó là Nhà.

#viếtcholòngthanhthản...


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

BLOG TÂM SỰ

Hãy chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của bạn.
Và điều đó là hoàn toàn bí mật!

CHILL MUSIC FOR LIFE

Không phải những "top-trending", nhưng hãy nghe!