Tagged Under: , ,

TRƯỞNG THÀNH LÀ MỘT QUÁ TRÌNH CHỨ KHÔNG PHẢI ĐÍCH ĐẾN


    Ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng phải đối mặt với hai chữ “trưởng thành”. Nhất là những con người đang ở độ tuổi 18, 20 – cái tuổi mà nhiều người hay bảo rằng là đẹp nhất cuộc đời ấy đang chông chênh, lắng lo về hai chữ kia mà ngày đêm cứ trằn trọc, suy nghĩ mãi.

Trưởng thành là một quá trình đau đớn mà bất kỳ ai cũng phải trải qua.

    Bạn biết đấy, muốn “tồn tại” được trong cuộc đời này thì dễ, nhưng muốn “sống” một cách thật sự mới khó. Ai rồi cũng phải lớn, chẳng thể mãi là em bé với những suy nghĩ non nớt được. Càng lớn, sức nặng trên vai cũng tăng lên theo. Một ngày không thế chỉ có ăn, học và ngủ mà giờ đây, một ngày còn thêm nhiều chữ khác như “cơm, áo, gạo, tiền và cả những giấc mơ còn dang dở” nữa.

Có người nói rằng: điều ước ngu ngốc nhất ngày bé là ước được lớn lên thật nhanh. Để rồi nhận ra lớn lên sẽ nuối tiếc những ngày tháng vô lo, vô nghĩ hồi nhỏ. Và dù có ước ao như thế nào cũng chẳng thể quay lại được nữa, cũng chẳng thể nào mang thứ gì đó ra đánh đổi. Chuyến tàu trở về tuổi thơ đã lăn bánh, nhiều người đã ra mua vé nhưng chỉ nhận lại được một câu nói nhói lòng của bác bán vé: “Hôm nay vé hết”.

Dù muốn hay không thì mỗi người đều sẽ phải lớn lên.

    Trường đời sẽ dạy cho chúng ta cách để lớn và thực tại sẽ không cho chúng ta con đường trốn tránh. Tất cả mọi người đều sẽ phải trải qua cảm giác này, cái cảm giác mà khiến cho con người ta mệt mỏi, buồn bã, đôi khi muốn bỏ cuộc nhưng không thể vì những trách nhiệm còn đang mang trong mình.

Ngày còn nhỏ, mấy phút trước giận dỗi với đám bạn cùng xóm ra sao thì vài phút sau đã có thể lập tức làm hòa, rồi lại cười khì khì với nhau, chia nhau que kem 200 đồng hay miếng bánh đang cắn dở. Những hôm trăng sáng, cả đám rủ nhau trèo lên mái nhà ngắm sao, ý ới kể chuyện để rồi ngủ quên lúc nào không biết, ba mẹ phải bế vào giường. Lớn lên rồi từng người một dời đi. Mọi chuyện rõ ràng rất tự nhiên và bình thản nhưng lại khiến người ta buồn không chịu nổi.

Càng trưởng thành càng cô đơn, càng khôn lớn càng bất an.

    Bạn sẽ nhận ra rằng rất nhiều việc chúng ta sẽ phải làm một mình mà không có ai bên cạnh. Mỗi người đều có những việc riêng cần giải quyết, những mối quan hệ riêng cần xây dựng và những giấc mơ riêng để thực hiện. Không ai có thể mãi bên ai được. Nhưng đôi khi một mình đâu phải là xấu, một mình sẽ khiến cho bản thân mỗi người nhìn ra được nhiều điều còn ẩn giấu trong trái tim.

Sự đổi thay là tất yếu để trưởng thành. Tùy từng thời điểm mà suy nghĩ của chúng ta sẽ khác nhau. Lúc nhỏ nghĩ nói dối là xấu, nhưng khi lớn lên mới hiểu đôi khi lời nói dối còn tốt hơn nói thật. Bạn oán trách người khác sao quá dễ đổi thay, nhưng rồi bất chợt nhìn lại thì ra chính mình cũng đã thay đổi đến mức không nhận ra nữa rồi. Chỉ mong sao chúng ta không trở thành người mà chính mình cũng chán ghét, ngoảnh đầu nhìn lại vẫn có thể mỉm cười tự hào.

Trưởng thành không phải là khi ta nói những chuyện lớn lao mà là khi ta hiểu được những điều nhỏ bé.

    Những điều nhỏ nhặt ấy tưởng chừng không lớn lao gì nhưng chỉ cần ở cạnh và bổ sung cho nhau, chúng đều trở nên vô cùng phi thường. Ví như mỗi ngày đọc vài trang sách, trở về nhà ăn tối hàng ngày hay chỉ đơn giản là mỉm cười thật tươi cũng sẽ giúp cho cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.

Chẳng cần là chuyện “trên trời dưới bể” gì, chỉ cần làm tốt những công việc nhỏ nhặt hàng ngày là được. Mỗi ngày cứ bình yên trôi qua với từng mục tiêu nhỏ dần được hoàn thành, chẳng cần to tát, chẳng cần lớn lao gì hơn. Chẳng cần phải “vang danh thiên hạ”, chỉ cần khiến bản thân vui vẻ.

Nếu đã là con đường của bạn, bạn phải tự bước đi.

    Người khác có thể đi cùng nhưng không ai có thể bước hộ bạn. Đây là định luật bất thành văn mà ai cũng đều sẽ tự ngộ ra được. Trên đời này, dựa sông sông cạn, dựa núi núi lở, dựa người người đi, chỉ có dựa vào chính bản thân mình mới là vững chắc nhất. Chỉ có chính mình mới không phản bội mình. Trước khi tìm được một người đủ tin tưởng để đi cùng, đi một mình vẫn là an toàn hơn.

    Đôi khi bạn cần phải im lặng, nuốt cái tôi vào trong và chấp nhận rằng bạn sai. Đó không phải là bỏ cuộc, đó là trưởng thành. Có rất nhiều điều không thể “trắng là trắng, đen là đen”, tùy vào tình huống và bối cảnh lúc đó mà người ta phải xử sự sao cho phù hợp. Bản thân đúng đấy, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể sai được nhưng vẫn phải ngậm ngùi nhận rằng mình sai.

Việc bạn nhận sai không có nghĩa rằng bạn kém cỏi, nó thể hiện rằng bạn là người hiểu chuyện. Vì coi trọng đối phương, vì muốn giữ lại mối quan hệ này nên bạn chấp nhận lùi về sau một chút, nhùn nhường một chút, chỉ mong sao người kia có thể hiểu được tấm lòng này của bạn.

    Trưởng thành chưa bao giờ là dễ dàng. Trên con đường “tập làm người lớn” đó, mỗi người sẽ có những cung bậc cảm xúc rất riêng. Hãy trân trọng tất cả vì chúng làm nên bạn của ngày hôm nay.

#viếtcholòngthanhthản....

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

BLOG TÂM SỰ

Hãy chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của bạn.
Và điều đó là hoàn toàn bí mật!

CHILL MUSIC FOR LIFE

Không phải những "top-trending", nhưng hãy nghe!