LẮNG NGHE BẢN THÂN ĐỂ HẠNH PHÚC

tháng 10 26, 2021 Thành Trung


Tôi nghĩ bất cứ ai trong đời cũng đã từng trải qua cảm xúc này. Bạn, đang ngồi vui vẻ giữa bạn bè, mọi thứ tưởng chừng như rất ổn, ai cũng đang cười đùa, nhưng bất giác, bạn lại cảm nhận được một nỗi buồn ở trong lòng... mà không hiểu được rằng nỗi buồn ấy lại xuất phát từ đâu cả.

Thứ cảm xúc kỳ quặc ấy thật ra lại là một trong những cảm xúc đặc biệt nhất của con người.
Nó có thể xuất phát từ một sự tổn thương trong quá khứ. Ngày ấy khi bạn chưa kịp hàn gắn nỗi đau ấy thì đã phải giấu nó vào đáy sâu trong tiềm thức, cố gắng quên nó đi, mà không biết rằng di chứng của biến cố mãi mãi để lại một lớp filter trong thế giới quan của bạn, thay đổi cách bạn nhìn về cuộc sống, cách bạn hành xử với những người xung quanh.
 
Cảm xúc ấy, cũng có thể là một lời báo hiệu từ bên trong, nói rằng còn một điều gì đó mà bạn vẫn còn cảm thấy dang dở. Chữ hiếu chưa thành, công danh chưa toại, còn tình cảm, thì giống như một bến đỗ nằm mãi ở ngoài khơi, đang còn bị bao phủ mờ sương. Những thứ ấy đều là những việc chưa làm được thì dù thành quả hiện tại có rực rỡ thế nào, chính bạn vẫn cảm thấy không trọn vẹn.

Trong tiếng Việt gần như không có từ nào đủ đẹp để diễn tả đúng bản chất của cảm xúc ấy. Từ gần nhất có thể tìm được là "buồn vu vơ". Còn trong tiếng Anh thì có từ rất đẹp là reverie, để chỉ một trạng thái hoài niệm, dù hiện tại có lộng lẫy nhiệm màu thế nào thì cũng không quên được bóng dáng u buồn của quá khứ.
 
Ngày trước khi thấy có người dùng từ này để đặt tên cho một khách sạn 5 sao hạng nhất ở Sài Gòn, tôi cũng đã tấm tắc khen rằng đó thật sự là một người tinh tế. Bởi vì Reverie chính xác là một từ để dành cho những người mà cuộc đời này đã có được rất nhiều, và cũng đã mất nhiều thứ mà không thể nào tìm lại được.

Những cơn ác mộng, cùng với cảm xúc buồn vu vơ ấy tồn tại trong mỗi con người như một thứ la bàn, để họ có thể theo dõi kết quả của những việc mình làm, tự kiểm điểm rằng mình có còn thiếu sót nào không.
Trong đời người ta hay phải chạy theo danh lợi mà đánh đổi tất cả. Trong suốt hành trình của cuộc đua ấy, có thể cũng sẽ phải nhận nhiều lần tổn thương và nhiều lần thất bại. Cho dù kẻ thất trận năm xưa có rũ bùn đứng dậy sáng loà thì trong đôi mắt của họ vẫn mờ ảo một màu lạnh lẽo. Hiển hiện nơi đuôi mắt là dấu ấn của những đêm buồn nặng trĩu.
Những thứ như thế, cũng có thể gọi là cái giá của thời gian. Bạn có biết câu chuyện kinh dị hư ảo ngắn nhất trên đời là gì không?
 
Đó là nếu khi chết đi, bạn được đưa đến cánh cửa xuyên qua thế giới bên kia, người đứng trước cánh cửa đó là con người mà lẽ ra bạn đã/sẽ trở thành. Lúc đó bạn sẽ cảm thấy thế nào, buồn hay vui?
Tôi không biết ai là người nghĩ ra câu chuyện ấy, tôi chỉ hiểu rằng đó là một chuyện ngụ ngôn hiện đại để nói về sự dằn vặt mà con người phải chịu trước những tội lỗi mình đã gây ra, và cả với những việc tốt mình đã ngần ngại không làm.
Hạnh phúc của một người thật ra lại không liên quan lắm đến tiền tài, hay hôn nhân, hoặc sự nổi tiếng. Đó chỉ là những thứ mà nếu có được thì cuộc sống của bạn sẽ dễ dàng hơn, hoặc dễ được đám đông công nhận hơn. Còn hạnh phúc thật sự của mỗi người phải đến từ việc được sống đúng với bản chất của mình, làm được điều mình muốn.
Sau cùng thì ở kiếp sống này, ai cũng được tặng cho một câu hỏi lớn, một sứ mệnh để thực hiện. Gợi ý của đề bài là "hạnh phúc". Còn muốn có được hạnh phúc, thì mọi người phải tập cách để lắng nghe bản thân.
 
Nếu chưa thực sự có được hạnh phúc thì không được dừng lại. Vì dừng lại là chấp nhận cuộc đời này sẽ kết thúc cùng với quá nhiều điều dang dở.




QUÊ HƯƠNG

tháng 10 07, 2021 Thành Trung

Tác giả: Đỗ Trung Quân

Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè

Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ...

24 TUỔI, TUỔI TRẺ VÀ HAI BÀN TAY TRẮNG

tháng 8 16, 2021 Thành Trung


24 tuổi, tuổi trẻ và hai bàn tay trắng.




Trưởng thành đúng là một quá trình đầy sự vất vả, nước mắt và nỗ lực. Đã cố gắng rất nhiều nhưng cũng thất bại rất nhiều.

Trong cái khoảng thời gian này ai rồi cũng phải trải qua cảm giác không có tiền, thất tình và chán nản.
Lớn lên rồi mới hiểu tiền quan trọng thế nào. Suy cho cùng nó không phải là tất cả, nhưng không có tiền chắc chắn không có gì. Có những ngày hết tiền chẳng dám đi đâu, ra đường mua gì cũng đắn đo, nâng lên đặt xuống, phải xem cái giá trước đã. Lâu lâu vung tay quá trán hoặc sang chảnh một bữa thì cuối tháng chỉ cơm cháo mì tôm qua ngày.

Chuyện tình cảm cũng chả đâu vào đâu khi mà tiền nhà, tiền ăn còn chưa lo nổi thì thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Rồi một là bỏ lỡ, hai là dang dở. Mình chưa có tương lai, lấy gì hứa hẹn với người ta. Chuyện tình cảm chẳng êm ấm gì, có tuổi rồi lại ngại bắt đầu, ngại làm quen.

Tuổi trẻ là vậy, chưa có gì trong tay, sự nghiệp không, tiền bạc không, tình cảm trắc trở và đầy rẫy những nỗi buồn không tên khác. Nhiều đêm thức khuya chỉ trực khóc mà không lên tiếng, vì đôi vai đã quá mệt mỏi, vì cô đơn, vì nhớ nhà, vì ấm ức nhiều điều lắm.

May mắn là tuổi trẻ của tôi và bạn, hay bất kỳ ai đều sẽ có lúc như vậy, khó khắn và khốn khổ lắm. Nhưng rồi chúng ta sẽ ổn thôi như cách những người đi trước đã trải qua rồi già đi.

Còn trẻ đừng ngại vất vả và cố gắng, quả ngọt phải là quả chín, chọn an nhàn ở cái tuổi còn chịu đựng được nhiều nữa, sau này không thể mong an yên.

#viếtcholòngthanhthản....

GỬI TUỔI THANH XUÂN CỦA CHÚNG TA

tháng 5 26, 2021 Thành Trung




Hãy yêu quý tuổi thanh xuân của mình! Trên thế giới không có gì đẹp đẽ hơn tuổi thanh xuân, càng không có gì quý giá hơn tuổi thanh xuân.

Tuổi thanh xuân với chúng ta, là hồi ức sống động và khó phai. Ai đã trải qua mới biết, dù buồn hay vui, thì tuổi trẻ vẫn đẹp biết bao nhiêu, vẫn làm ta nở nụ cười hạnh phúc biết bao nhiêu, mỗi khi nhớ về nó.

Năm tháng trôi đi, ngày hôm qua ta vẫn ngỡ rằng mình còn là đứa trẻ trong vòng tay của cha mẹ, một cậu bé vô tư hồn nhiên mỗi buổi đến trường; trong sáng với những bước đầu chập chững theo đuổi đam mê, đầy sôi nổi và nhiệt huyết. Ta đã trải qua những ngày tháng tuổi trẻ nhiều thử thách nhưng đẹp tuyệt vời, lấp lánh ước mơ về tương lai hạnh phúc.

Nhưng hôm nay, ta chợt nhận ra rằng mình giờ đã bước qua ngưỡng cửa của tuổi thanh xuân, tất cả giờ chỉ có thể tìm thấy trong những câu chuyện mỗi khi nhớ lại. Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện về tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy trái tim.

Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta thực sự không biết bản thân muốn cái gì. Đó là thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời. Bất giác chúng ta đã trưởng thành, đã trải qua những lần ly biệt ít nhiều.

Khi còn trẻ, hãy luôn sẵn sàng cho những cuộc chia ly dù là định sẵn hay bất ngờ. Bởi, ta sẽ chẳng thể bao giờ biết được rằng lần hội ngộ tiếp theo sẽ là khi nào, ngày mai, ngày kia hoặc không bao giờ. Vì tuổi thanh xuân là những cuộc chia ly không định ngày gặp lại.

Tuổi thanh xuân, tuổi trẻ là một khoảng trời nhiều mơ mộng. Ở nơi đó sẽ lưu dấu quãng thời gian tươi đẹp nhất, nhiều lưu luyến nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nhưng tuổi thanh xuân sôi nổi ấy cũng trôi qua. Con người trưởng thành lên nhờ những biến cố và mất mát. Người ta học cách lựa chọn điều gì tốt cho bản thân mình mà đôi khi, không phải lựa chọn mong mỏi nhất.

Tuổi thanh xuân tươi đẹp là món quà quý giá nhất mà cuộc sống này ban tặng, là khoảng thời gian ta được tự do sống hết mình. Dù sau này có thay đổi, có trắc trở nhưng vẫn có thể mỉm cười khi nhớ lại. Bởi cuộc sống vốn chẳng bao giờ vẹn tròn nhưng điểm quan trọng ở cách người ta tận hưởng và nhìn nhận về nó. Có thể là những nụ cười về một thời thanh xuân vô cùng tươi đẹp và ý nghĩa hay cũng có thể là những hối tiếc về một thời đã qua đều là những kỷ niệm sẽ đi cùng với chúng ta theo năm tháng.

Những ngôi sao không hề biến mất khi mặt trời mọc, chúng vẫn luôn tỏa sáng đúng chỗ của mình. Và mỗi giây phút tuyệt vời trong cuộc sống của mỗi người cũng vậy. Thời gian có thể qua đi nhưng những ký ức đẹp vẫn mãi trong lòng mỗi người, không hề biến mất.

“Hãy quay về, muốn quay về, ký ức một thời tuổi trẻ còn xanh mãi.  We are forever young...”

THANH XUÂN NĂM ẤY, BẠN NUỐI TIẾC NHẤT ĐIỀU GÌ?

tháng 5 24, 2021 Thành Trung

    "Đi xa một đoạn thanh xuân, tôi nhớ nhiều về tiếng trống khép lại buổi học cuối cùng của năm ấy, về một lời tỏ tình vẫn mãi chưa gom đủ dũng khí, vỡ vụn trong lặng im…"

 Thanh xuân luôn được vẽ nên từ những gam màu đẹp đẽ nhưng cũng chất chứa nhiều tiếc nuối. Hồi ấy, bạn có từng thích thầm một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói lời thương? Thứ tình cảm bỏ lỡ tựa như một mảng ký ức, dù đi đến đâu, dù thời gian trôi bao lâu, vẫn như một vết sờn không thể chối bỏ.


    Thanh xuân là quãng thời gian đẹp đẽ nhưng cũng lắm ngây ngô, dại khờ.

Những rung động đầu đời bao giờ cũng như bóng nước, đẹp long lanh nhưng cũng thật mỏng manh. Chúng ta đi qua quãng đường thiếu thời nhanh thật nhanh, đến nỗi hầu như khi ngoái đầu nhìn lại đều man mác nỗi tiếc nuối không tên.

    Ngày tốt nghiệp, ai nấy đều nghẹn ngào trong vòng ôm tạm biệt, đều nức nở hứa không bao giờ quên, là cái hẹn mỗi năm sẽ gặp lại nhau. Và rồi, lời hứa năm ấy dường như cũng vội vã giữa cuộc đời bon chen, tấp nập. Tất nhiên, cảm xúc, nước mắt mặn đắng năm ấy cũng là thật, chỉ tiếc một nỗi, thời gian đằng đằng, chúng ta không thể nào quay trở lại những ngày xưa cũ.

Có một câu nói thế này: “Lý do duy nhất để con người níu giữ kỉ niệm bởi vì kỉ niệm là thứ duy nhất không bao giờ thay đổi, trong khi mọi thứ đều đổi thay”.

    Trong đời, chúng ta sẽ ôm giữ những nỗi tiếc nuối khác nhau, nhưng dường như nỗi tiếc nuối về quãng thiếu thời thường khiến người ta khắc khoải khó quên nhất.

Mỗi một đoạn đời đều có những ý nghĩa nhất định và những người xuất hiện ở đó đều để lại dấu ấn riêng. Có người đến duy nhất một lần, rồi cũng quay lưng từ biệt, không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng cũng có những người đồng hành cùng ta suốt chặng đường ngày sau.

Đến cuối cùng, điều gì khiến bạn hối tiếc nhất khi nghĩ về thanh xuân?

    Cũng có những lời nhắn nhủ, chiếc áo trắng thơm mùi nắng của tuổi thiếu niên ấy, ta không thể nào mặc cả cuộc đời. Vậy nên, nhớ về quãng đường thanh xuân để ôm giữ những ký ức đẹp đẽ và ngọt ngào chứ đừng sống mãi trong hối tiếc.

Chúng ta nói lời giã từ với tuổi thơ êm đềm, với thuở thiếu thời mộng mơ để lên chuyến tàu đến với thế giới của người lớn. Chúng ta vội vã và háo hức, nhưng biết đâu rằng, thời gian một đi không bao giờ quay ngược trở lại. Con tàu trưởng thành không có vé khứ hồi, nên kẻ lữ khách cứ đau đáu nhìn về phía ngày cũ.

Đã bao giờ giữa cuộc sống chật chội, bạn mơ giấc mơ ngược về quá khứ? Bởi lẽ, con người thường có xu hướng tiếc nuối những gì mà mình bỏ lỡ. Vậy rốt cuộc thanh xuân năm ấy, điều mà bạn bỏ lỡ có khiến bạn hoài niệm mãi?

    Những điều hối tiếc trong năm tháng tươi đẹp nhất, có lẽ mỗi người một khác, chẳng ai giống ai. Nhưng suy cho cùng, chúng ta đã được sống với nhiệt huyết, với những rung động chân thành nhất mà đôi khi suốt mãi sau này ta chẳng thể nào tìm lại được cảm giác ấy nữa.

#viếtcholòngthanhthản

VẪN NGỠ LÀ ĐỊNH MỆNH CUỘC ĐỜI, HÓA RA CHỈ LÀ MỘT PHẦN CỦA CUỘC HÀNH TRÌNH DÀI

tháng 5 23, 2021 Thành Trung


    Khi bạn đã vượt được một trong những nỗi đau ấy, có thể chính bạn cũng không nhận ra, rằng chính nó đã mang đến cho bạn rất nhiều, dù vào khoảnh khắc ấy, thứ bạn cảm nhận được có lẽ chỉ là sự bi thương vì tất cả những kỉ niệm, những hy sinh, những tình yêu và lời hứa hẹn bạn đã trao và rồi đánh mất.

"Mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó, mỗi cá nhân xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều vì một lý do nào đó, hay chính xác hơn là để dạy cho chúng ta một bài học, một bài học mà chúng ta bắt buộc phải học trước khi gặp được tình yêu đích thực của đời mình. Có đôi khi, thứ mà chúng ta ngỡ là định mệnh đời mình thực chất chỉ là một phần của cuộc hành trình dài mà thôi".

    Chúng ta luôn cố chấp giữ khư khư mọi thứ trong tay vì chúng ta sợ, một khi đã mất đi rồi sẽ không thể kiếm được thứ gì tốt hơn. Chẳng mấy ai tin tưởng rằng khi vượt qua tất cả nỗi đau, một điều gì đó tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn sẽ đến đúng không? Nhưng sự thực là có đấy.

    Hãy ngồi xuống và thử nghĩ về nó đi. Đi qua những tổn thương, bạn có học được gì không? Có đôi khi đó là bài học về sự khắc nghiệt của cuộc đời, cũng có đôi khi nó đơn giản chỉ là giúp bạn nhìn nhận vấn đề ở một khía cạnh khác.

Ví dụ nhé, tôi đã từng yêu một người trước khi gặp được một nửa của mình. Tôi cũng từng dành trọn tình yêu và quan tâm cho mối quan hệ đầu tiên đó nhưng kết quả thì chúng vẫn không thành. Trong suốt quãng thời gian đó, tôi luôn thấy dường như thiếu thứ gì đó, mặc dù tôi và họ cố gắng đến cỡ nào thì cuối cùng chúng tôi cũng kết thúc bằng những trận cãi vã. Và chúng tôi yêu nhau chứ, yêu nhiều là đằng khác. Bạn yêu một ai đó, nó như thể bản năng vậy. Thế rồi chia tay, tôi đã học được một điều. Mỗi khi chúng ta rung động vì một ai đó, chúng ta thường mặc định người đó là hoàn hảo. Câu nói "Tình yêu là mù quáng" được sinh ra chính vì trường hợp này. Nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng đó là sự thật.

    Một khi bạn đã chìm đắm trong tình yêu, bạn thường có xu hướng phớt lờ mọi thứ xung quanh. Bạn coi những sai lầm chỉ là nhất thời và những vấn đề chỉ là do bạn thiếu may mắn, nhưng làm ơn, hãy nhớ lại những mối tình bạn từng có đi...

Những việc họ đã làm, cái cách họ đối xử với bạn, bạn nghĩ đó chỉ là vô tình thôi ư? Bạn nghĩ họ không hề biết rằng bạn đang làm tổn thương bạn khi có những hành động như vậy ư? Bạn nghĩ rằng tình yêu thực sự là như vậy ư? Không đâu!

Giờ thì thử nghĩ xem nếu mối quan hệ đó được tiếp diễn, liệu bạn có đủ kiên trì để vượt qua mọi thử thách tiếp sau đó? Không có mối quan hệ nào kết thúc chỉ mang lại những điều tồi tệ cả, mà ngược lại. Những đổ vỡ dạy bạn thực tế cuộc sống đáng vui và cũng đáng thất vọng như thế nào. Bởi thế nên, nếu bạn đang phải trải qua những nỗi buồn, hãy tin rằng một thứ gì đó tốt đẹp vẫn đang chờ đợi bạn ở phía trước.

    Được yêu là một mệnh đề rất đẹp. Nhưng nó không phải là tiền đề để xác nhận sự tồn tại của bạn hay trở thành mục đích sống của bạn. Chia tay ai đó mặc dù là một việc rất khó khăn nhưng đồng thời, nó cũng chỉ ra cho bạn thấy rằng dù có người ấy hay không, bạn vẫn có thể sống tốt, bạn vẫn có những người yêu thương bạn, rằng bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ, bạn dũng cảm hơn bạn nghĩ và bạn vị tha hơn bạn nghĩ.

Khoảnh khắc của sự chia ly cũng là khoảnh khắc mà bạn nhận ra sự thật lớn nhất đằng sau những mối quan hệ bạn đang có. Có lẽ tới khi đó bạn mới tin rằng mình xứng đáng có được những gì tốt hơn. Hoặc bạn sẽ nhận ra trong một mối quan hệ, có đôi khi thứ bạn cần nhiều hơn không chỉ là tình yêu.

Sau tất cả, một khi đã vượt qua nỗi đau, hãy trân trọng những gì bạn học được. Đứng thẳng lên, giơ tay ra và sẵn sàng. Hạnh phúc đang chờ bạn ở phía trước!

#viếtcholòngthanhthản

TUỔI TRẺ CHỈ CÓ MỘT LẦN, ĐỪNG ĐỂ THANH XUÂN TRÔI QUA KẼ TAY

tháng 5 21, 2021 Thành Trung



Thời gian cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua kẽ tay, luồn qua làn tóc. Cứ như thế, đến lúc ta bừng tỉnh giấc mộng thanh xuân, thì tất cả chỉ còn là một giấc mộng tàn. Như một kẻ trưởng thành thực thụ, khi ấy ta phải tự bảo mình đứng lên và tiến về phía trước - như một người thành công chứ không phải kẻ mơ mộng hoang đường.

Tháng năm thanh xuân của mỗi người vốn như cơn gió mùa hạ, dù có ồn ào tưới mát một khoảng trời, làm tươi mát những cằn cõi sau bao ngày nóng bức, héo khô thì cũng chỉ được một khoảng, chẳng thể kéo dài đến mãi mãi. Có người ví von rằng, “thanh xuân” giống như một cơn mưa rào, dù có cảm lạnh vì ướt mưa, nhưng ai rồi cũng muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. Bởi thanh xuân có lẽ là mỹ từ đẹp đẽ nhất để nói về quãng thời gian mà người ta giàu có nhất với sắc xuân môi hồng, mắt biếc say lòng và cả quãng thời gian quý giá để làm mọi điều cho tương lai về sau.

Dẫu vậy, cũng như không ai tắm hai lần trên một dòng sông, tuổi trẻ sẽ chẳng hai lần thắm lại trong cuộc đời mỗi người – như một quy luật bất biến hạ qua thì thu đến, xua tan cơn mưa mát lành để nhường chỗ cho những heo mây, thổn thức.

Cũng bởi tuổi trẻ chỉ có một lần, bạn đừng để thanh xuân trôi qua kẽ tay chỉ vì những điều được kể ra dưới đây:

Lười biếng

“Thanh xuân, chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm, và cái cuối cùng chính là – đang trưởng thành” - Bạch Y Tiêu Lang đã viết thế này khi nói về thanh xuân. Hoá ra cái giá của thanh xuân chính là trưởng thành, thế nhưng liệu điều này có được gọi tên một cách đúng nghĩa nếu bạn cứ mãi biếng lười.

Hôm nay tôi định thức dậy lúc 6 giờ sáng, sau đó sẽ chạy bộ 30 phút, sau đó sẽ đọc một quyển sách; cuối ngày sẽ cùng bạn bè cafe ôn lại một vài câu chuyện và kết thúc với niềm vui thoải mái… Thế nhưng, “đời lại không như là mơ”, tôi bảo mình chỉ ngủ nướng thêm 10 phút nữa thôi, cứ thế… biếng lười cả buổi sáng cuối tuần. Rõ ràng, việc lười biếng với chính bản thân mình, lười biếng làm việc, lười biếng học hỏi, lười biếng với những mối quan hệ mới… tất cả những điều này khi cộng gộp lại sẽ khiến bạn trở nên nhàm chán, kém cỏi và thậm chí chẳng bằng ai.

Đừng mãi mộng mơ với những dự định viển vông nếu bạn không thật sự nỗ lực từ hôm nay. Hãy luôn nhớ rằng, lười biếng chính là kẻ thù lớn nhất và đáng sợ nhất của mỗi người. Bởi lười biếng vốn chẳng có hình hài, cũng không có cách nào nhìn thấy được, chỉ duy nhất kẻ lười biếng mới biết nó là ai và nên làm thế nào để thôi chung sống cùng chúng.

Lãng phí thời gian

“Cái gì đã qua rồi thì nên là dĩ vãng, có lưu luyến cũng chẳng thể níu kéo được nữa. Vậy nên, những điều bạn nên làm hôm nay chính là đừng để thanh xuân nằm lại trong nuối tiếc” và bạn biết đấy, thời gian chính là điều khiến con người nuối tiếc nhất trong suốt cuộc đời họ, chứ chẳng riêng gì thanh xuân.

Nhiều bạn sẽ tranh luận rằng tuổi trẻ còn dài, và tất nhiên thời gian cũng có nhiều hơn để làm điều mà mình thích. Cứ thế, niềm tin của họ mỗi sáng thức giấc chính là kho thời gian dư dả, họ dùng để nghĩ về một ngày mai tươi đẹp hơn, giàu có hơn, thành công hơn…

Thế nhưng thử nhìn lại, có phải sự thật phủ phàng hơn hay không!? Ở tuổi 18, khi bước chân vào Đại học, bạn tiếc nuối những kỷ niệm thời học sinh lúc còn ngồi cấp Ba. Khi bước ra khỏi ngưỡng cửa Đại học, bắt đầu chông chênh giữa những lựa chọn ở tuổi 22, bạn lại hối tiếc 4 năm qua mình đã làm được những gì. Đến khi đi làm 1-2 năm, mỗi ngày làm việc 8 tiếng gắng gượng chán chường, bạn lại “bám víu” vào quá khứ của một thời sôi nổi, trẻ trung. Thậm chí đến khi lập gia đình, những thước phim đẹp đẽ về thanh xuân cũng sẽ cứ thế mà sống lại, lặp đi lặp lại nhiều lần trong ký ức khiến bạn cứ thế mà hoài niệm, mà thổn thức.

Thật sự, “lãng phí thời gian” chính là vòng quay luẩn quẩn nhất cứ bám riết lấy tất cả chúng ta, cướp đi bao tuổi xuân, cản đường ta tiến lên phía trước. Và nếu không biết đường quay lại, thì đến ngưỡng cuối của tuổi thanh xuân, thế nào bạn cũng sẽ nuối tiếc. Hai từ “GIÁ NHƯ” lúc này, chắc hẳn chẳng còn phép màu nào nữa.

Có một thực tế rằng, cảm thức về thời gian thực sự không dễ dàng để nhận ra khi chúng ta còn trẻ. Chúng ta bỏ qua những định hướng được sắp đặt và gọi đó là sự ràng buộc; chúng ta không thích ai xen vào cuộc đời mình và mặc kệ chê bai, ta muốn làm những điều mà tôi thích; ta muốn sống khát khao, sống là chính mình và đôi khi mất đi phương hướng, ta trở nên bản năng thái quá. 

Sự thay đổi của làn da cũng thế. Làn da năm 30 tuổi sẽ chẳng giống như lúc 20, sẽ không còn căng mịn, sáng khoẻ bởi lúc này lão hoá đã đến như một quy luật mà bạn phải chấp nhận vô điều kiện.

Này bạn, thay vì chỉ tiêu tốn hàng giờ đồng hồ chỉ để lướt Facebook đọc những giật gân, tin showbiz, nếu chỉ là ngồi café trà đá chém gió hết một ngày, nếu chỉ là “đeo bám” những giá trị nhạt nhẽo, vô hồn hay khát khao được ngủ xuyên màn trưa hay chôn mình trong những cuộc vui vô bổ đầy chất kích thích, thì thật sự bạn đang lãng phí quá nhiều thời gian của chính mình, của cuộc sống và của thanh xuân tươi đẹp.


“Có những điều khi còn trẻ dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể hiểu được, đến khi có thể hiểu được, thì tuổi trẻ cũng đã ở lại phía sau”

Không tận hưởng cuộc sống

“Tôi thích sự hết mình của tuổi trẻ. Nó là một minh chứng cho những điều ngờ nghệch ngốc nghếch điên rồ chúng ta có thể làm, nhưng lại không thể làm vào độ tuổi khác. Vậy thì tại sao không sống hết mình? Khi mà chúng ta chỉ có thể sống một lần, và tuổi trẻ cũng chỉ có một lần mà thôi!” (Những đêm không ngủ, Minh Nhật). Chính vì thế bạn ạ, hãy cứ tận hưởng hết mình cuộc sống mà bạn đang có.

Vì những điều mà bạn làm được, bạn có quyền được tận hưởng. Hãy đi du lịch đến một nơi nào đó mà bạn thích, hãy đọc một quyển sách hay ho mà bạn nghĩ rằng mình có thể thấy mình đâu đó, hãy hát một bản nhạc hết mình trên cánh đồng rộng lớn để thấy tâm hồn mình được trải đến mênh mông, hãy yêu một ai đó hết lòng và dù có đau lòng đến mấy cũng hãy mạnh dạn từ bỏ những thứ vốn không thuộc về mình.


Tận hưởng cuộc sống chính là cách mà bạn lưu giữ thanh xuân khôn ngoan nhất.

Không biết yêu quý bản thân

Nguyễn Ngọc Tư từng trăn trở trong dòng viết của mình rằng: “Tuổi hai mươi gặp gì cũng hăng hái đeo mang, thấy gì cũng hớn hở vơ lấy vào mình, lỉnh kỉnh những phấn son, tô vẽ và xiêm áo, tuổi hai mươi ấy giờ nằm lại ở đâu?”

Đó chính là những hối tiếc mà sau này, khi bước sang chừng 30 tuổi bạn mới cảm thấy thật sự rõ rệt. Nó không đau đáu như cảm giác đau lòng của tình yêu đầu tiên tan vỡ, cũng chẳng phải hụt hẫng như lần đầu vụt mất cơ hội thăng tiến và cũng chẳng vỡ oà đến suy sụp như thể bệnh tật rã rời. Nó là những gì âm ỉ nhưng chẳng thể dứt, là cảm giác tiếc nuối thường trực, là những lần thốt lên “giá như ngày ấy mình nên…”

Năm 30 tuổi, khi nhìn lại bản thân, chúng ta có gì? Sự nghiệp, bạn bè, công việc, tài sản và nếu ai đó may mắn hơn đã có một mái ấm hạnh phúc, nhưng liệu đó đã là tất cả những gì bạn muốn hay chưa mới là điều quan trọng nhất. Thế nên mới có người nói rằng, vì thanh xuân giống như mây trời, bạn làm gì cũng được, nhưng nhất định phải đáng!

Khi 20, nếu bạn thấy chênh vênh đơn độc, cần lắm một bàn tay nắm chặt, một cái ôm siết lúc yếu long, thì đến năm 28, bạn sẽ thấy đó vốn là cô đơn nhưng tự chủ.

Khi 25, bạn chạnh lòng nhìn đứa bạn thân lộng lẫy áo váy, hoa voan trong ngày vu quy, thì đến năm 30 tuổi, bạn sẽ thấy hạnh phúc vốn là do duyên trời, khi đến thì vui vẻ đón nhận, lúc duyên hết thì mỉm cười buông tay.

Khi 28, làn da dần lão hoá, bạn sẽ chẳng còn loay hoay kiếm tìm những sản phẩm điều trị nhanh chóng, bừa bãi mà thay vào đó là sự lựa chọn, chăm chút và tin tưởng. Bởi giá trị của bạn lúc này chẳng còn là lời khen chê của người bạn lâu ngày gặp lại, không còn là những bức ảnh sống ảo câu like qua ngày mà là giá trị thật, là sự trân trọng và an yên.

Vì thế, ngay từ hôm nay, bạn ơi đừng hoang phí thanh xuân của mình cho những điều vô bổ. Hãy sống thật trọn vẹn, để những ngày tháng về sau không phải hối tiếc về bất cứ điều gì đã từng “trôi qua kẽ tay”.

#viếtcholòngthanhthản

TUỔI TRẺ, BỎ LỠ NHỮNG GÌ?

tháng 5 21, 2021 Thành Trung


    Là ước mơ, là tình bạn, là tình yêu, là những người đã từng rất quan trọng, là những thứ tưởng như không thể từ bỏ, là những khoảnh khắc hạnh phúc hay những lần khóc cạn nước mắt vì bị tổn thương. Hay là tất cả những thứ đó? Cho đến bây giờ, bạn đã quên, bạn bỏ lỡ, hay là không muốn nhớ lại?

    Hóa ra, tuổi trẻ không có hoài bão cũng là một điều thiếu sót, khi trên những quãng trưởng thành thiếu đi vết tích của những lần thoát kén lột xác, những lần thất bại rồi trốn tránh để rồi trong khoảnh khắc thôi thúc nào đó vụt đứng lên thay đổi, là những lần chấp nhận đánh đổi để mà biết dũng cảm hơn.

    Biết nuối tiếc những cơ hội đã vụt qua, biết trống vắng khi nghĩ về những hạnh phúc dang dở. Tuổi trẻ, chúng ta bỏ quên, bỏ lỡ vô số điều, quá nửa quãng thời gian sau này sẽ chỉ muốn quay đầu làm lại hoặc chọn lựa lại, nhưng thực chất, chính những lỗ hổng ấy giúp chúng ta sống ý nghĩa hơn.

    Sai lầm cũng được, nếu sau này cứ phải hối tiếc, thì cho dù làm cách nào cũng sẽ hối tiếc, đó chính là quy luật. Vì thế nên hãy cứ lựa chọn những gì bản thân cho là đúng, làm những gì bản thân cho là đúng, bởi chúng ta cũng đâu thể quay ngược lại thời gian để làm lại bất cứ việc gì? Thế nên, việc hối hận cũng chỉ bởi vì không thể lưỡng toàn cho tất thảy những gì phải đối diện, lấn cấn âu cũng chỉ là một hình thức khắc ghi trong tim.


    Vẫn biết trăm năm là hữu hạn, và tuổi trẻ chỉ có thể trải qua một lần, có những việc làm sai, làm đúng, có những thứ cần nâng niu nhưng lại đánh mất, có những người cần trân trọng nhưng lại tuột tay để họ ra đi.

Hãy ghi nhớ, thay vì nuối tiếc, nếu có thể hãy ôm tất cả trọn vẹn vào lòng. Đừng tìm cách xóa bỏ, cũng đừng khước từ chỉ vì cảm giác mọi thứ không không vẹn tròn. Mọi sự bỏ lỡ chính là để có lần bắt đầu lại, những sai lầm phía sau chính là để có thể chắc chân mà tiến lên phía trước.

    Những người phải nhớ, hãy cố gắng ghi nhớ họ cho đến hết cuộc đời…
Những chuyện đáng giữ lại, thì trăm ngàn lần xin đừng lãng quên
Đã bao giờ bạn ân hận vì một lối đi đã chọn?

    Sống là luôn phải lựa chọn, bước về hướng này hay hướng khác đều thay đổi cuộc đời ta theo những cách khác nhau.
Đôi khi không tìm được thành công trên lối đi của mình, lại tiếc nuối, lại nghĩ rằng, giá như bước về hướng ngược lại, sẽ tốt hơn.
Nhưng biết đâu, đó lại không phải là con đường dành cho mình, chưa đi sao biết sẽ tốt đẹp?


    Người ta thường nói “giá như… thì sẽ” để làm nhẹ hơn một chút nỗi thất vọng trong lòng… chỉ vậy thôi...

Có người biết đi về phía nào là bình yên, nhưng vẫn bước về nơi đầy sóng gió, bởi cuối con đường ấy, hạnh phúc đang chờ đợi. Nếu chỉ bình yên thôi, chưa hẳn là hạnh phúc !

Có người biết mình có tất cả, được cha mẹ đùm bọc che chở, muốn gì có đó nhưng vẫn thích thoát khỏi vòng tay bình yên và yêu thương của gia đình mà bon chen với cuộc sống, muốn cảm nhận niềm vui thành công khi tự bản thân nỗ lực mà có !

    Con đường dẫn lối về mơ ước vốn có rất nhiều ngã rẽ, lựa chọn một hướng đi nào đó có thể đưa ta tìm đến mơ ước nhanh hơn, nhưng cũng có thể mang ta rời xa nó mãi mãi, và mở đường tìm đến một mơ ước khác, rất khác… mà ta vẫn mến yêu.
Chỉ cần ta không ngại khi đứng trước những lối rẽ...

Không ân hận vì những gì đã lựa chọn… vì đó là quyết định của mình, lối đi của mình, dành cho mình...

Con đường nào, cũng có những hạnh phúc đợi chờ, nếu như, thật sự cố gắng. Mãi là như vậy.

Sống hết mình...
Cho những ước mơ tuổi nhỏ...
Cho những ước mơ ở thì hiện tại...
Cho tương lai ở phía trước…Và những con đường dài...

    Tuổi trẻ nếu chúng ta đem bỏ vào ngăn kéo và khóa chặt lại thì nó cũng giống như đồ ăn bỏ tủ lạnh mà không bao giờ ăn, quần áo mua về mà không bao giờ mặc,... Đồ ăn để lâu sẽ hư, quần áo để lâu sẽ cũ, còn tuổi trẻ để lâu sẽ biến mất mãi mãi. Thức ăn chỉ có giá trị khi chúng ta ăn, quần áo chỉ có giá trị khi chúng ta mặc... và tuổi trẻ chỉ có giá trị khi chúng ta hành động. Đừng để thanh xuân là những tiếc nuối, đừng để tuổi trẻ là hoải niệm.

#viếtcholòngthanhthản

LỜI NHẮN GỬI CỦA THANH XUÂN

tháng 5 21, 2021 Thành Trung


    Đó là những ngày tươi đẹp mà người ta hay gọi nó là tuổi trẻ, như một cơn gió nhè nhẹ tựa như những tiếng thở dài, chỉ một cái ngước lên cao hay cúi đầu xuống, thanh xuân cứ thế mà trôi một cách tồi tội, lưng chừng.

    Thanh xuân như một bản nhạc không có lời, ta cứ nghe mà chẳng quan tâm đến bao lâu là hồi kết. Càng lớn càng nhận ra mình vẫn còn non dại lắm. Nhiều điều không đáng phải nghĩ mà cứ ôm ấp nó hoài không buông. Lại có những khi nhìn nhận sai người, sai vấn đề để rồi hối tiếc mãi.

    Thanh xuân là những ngày mà mình tự dệt lên cho mình những giấc mơ mà chưa bao giờ dám thực hiện vì nó. Cứ run rẩy sợ sệt, cứ thấy ta là đứa con nít chưa chắc khi nào trưởng thành. Là những đêm khóc ướt gối cạn kiệt cả nước mắt, vài lần tự làm mình tổn thương bằng cách cấu xé da thịt, rồi độc thoại hỏi đã làm gì sai khiến cả thế giới này quay lưng.

    Thanh xuân là những lần cho ta những vô tư để nở nụ cười khi hụt bước, cũng cho người ta những lạc quan để tin rằng mình còn cả quãng đường dài để tiếp tục. Sống trong những tháng năm non trẻ với những món quà tuyệt vời như thế, có lẽ chính bản thân con người ta cũng khó hiểu vì sao mình lại muốn trưởng thành đến khát khao như vậy.

    Thanh xuân là cái mụn mọc chưa hết, lời nói chưa xong, mà giờ học đã kết thúc, khuôn mặt đã mơ hồ. Là cơm chưa lo, áo chưa tới. Là như một cuộn giấy vệ sinh, nhìn thì dày, vậy mà dùng tới dùng lui đã hết từ lúc nào không hay.

    Thanh xuân là ước ao được trưởng thành, được ra trường thật nhanh, được tự lập không vướng bận. Nhưng mấy ai hiểu thấu trưởng thành là sự trả giá của thanh xuân. Là ước mơ được bé lại, là vơi đi nỗi lo âu, là không màng công danh sự nghiệp.

    Thanh xuân chính là khoảng thời gian sai thời điểm nhưng lại gặp được đúng người. Dù lựa chọn cái gì đều sẽ có và điều tiếc nuối.

    Thanh xuân là ích kỉ. Lấy đủ kiểu lí do làm tổn thương người khác, nhất là những người yêu thương ta, để rồi đến cuối cùng, phải dùng một quãng thời gian rất dài để sám hối.

    Thanh xuân là đoạn chuyện cũ muốn viết thành truyện mà chẳng thể đặt bút. Có những nhân vật không dám nhớ lại, sợ viết ra rồi sẽ làm thay đổi cả hương vị của câu chuyện, cuối cùng, chỉ có một cái mở đầu và một cái kết thúc, những tình tiết ở giữa chỉ đặt ở trong lòng, cuối cùng thứ có thể viết ra được lại là câu chuyện của người khác.

    Thanh xuân cũng không phải thời gian, mà là cảm xúc. Thanh xuân là thứ khi bạn trải qua thì không mảy may để ý, đến khi qua rồi mới bằng lòng đánh đổi tất cả để lấy lại. Bởi thanh xuân vốn dĩ là chuỗi ngày rất dài, nhưng cũng rất ngắn.

    Phải bước qua thanh xuân con người ta mới trưởng thành, rồi khi trưởng thành ta lại thương tiết thanh xuân. Và dù đã sống cho trọn những ngày tháng đó hay chưa, thì chắc chắn ai cũng vẫn lại nợ thanh xuân một lời xin lỗi.....

#viếtcholòngthanhthản...

TRƯỞNG THÀNH LÀ MỘT QUÁ TRÌNH CHỨ KHÔNG PHẢI ĐÍCH ĐẾN

tháng 5 19, 2021 Thành Trung

    Ai rồi cũng phải lớn, ai rồi cũng phải đối mặt với hai chữ “trưởng thành”. Nhất là những con người đang ở độ tuổi 18, 20 – cái tuổi mà nhiều người hay bảo rằng là đẹp nhất cuộc đời ấy đang chông chênh, lắng lo về hai chữ kia mà ngày đêm cứ trằn trọc, suy nghĩ mãi.

Trưởng thành là một quá trình đau đớn mà bất kỳ ai cũng phải trải qua.

    Bạn biết đấy, muốn “tồn tại” được trong cuộc đời này thì dễ, nhưng muốn “sống” một cách thật sự mới khó. Ai rồi cũng phải lớn, chẳng thể mãi là em bé với những suy nghĩ non nớt được. Càng lớn, sức nặng trên vai cũng tăng lên theo. Một ngày không thế chỉ có ăn, học và ngủ mà giờ đây, một ngày còn thêm nhiều chữ khác như “cơm, áo, gạo, tiền và cả những giấc mơ còn dang dở” nữa.

Có người nói rằng: điều ước ngu ngốc nhất ngày bé là ước được lớn lên thật nhanh. Để rồi nhận ra lớn lên sẽ nuối tiếc những ngày tháng vô lo, vô nghĩ hồi nhỏ. Và dù có ước ao như thế nào cũng chẳng thể quay lại được nữa, cũng chẳng thể nào mang thứ gì đó ra đánh đổi. Chuyến tàu trở về tuổi thơ đã lăn bánh, nhiều người đã ra mua vé nhưng chỉ nhận lại được một câu nói nhói lòng của bác bán vé: “Hôm nay vé hết”.

Dù muốn hay không thì mỗi người đều sẽ phải lớn lên.

    Trường đời sẽ dạy cho chúng ta cách để lớn và thực tại sẽ không cho chúng ta con đường trốn tránh. Tất cả mọi người đều sẽ phải trải qua cảm giác này, cái cảm giác mà khiến cho con người ta mệt mỏi, buồn bã, đôi khi muốn bỏ cuộc nhưng không thể vì những trách nhiệm còn đang mang trong mình.

Ngày còn nhỏ, mấy phút trước giận dỗi với đám bạn cùng xóm ra sao thì vài phút sau đã có thể lập tức làm hòa, rồi lại cười khì khì với nhau, chia nhau que kem 200 đồng hay miếng bánh đang cắn dở. Những hôm trăng sáng, cả đám rủ nhau trèo lên mái nhà ngắm sao, ý ới kể chuyện để rồi ngủ quên lúc nào không biết, ba mẹ phải bế vào giường. Lớn lên rồi từng người một dời đi. Mọi chuyện rõ ràng rất tự nhiên và bình thản nhưng lại khiến người ta buồn không chịu nổi.

Càng trưởng thành càng cô đơn, càng khôn lớn càng bất an.

    Bạn sẽ nhận ra rằng rất nhiều việc chúng ta sẽ phải làm một mình mà không có ai bên cạnh. Mỗi người đều có những việc riêng cần giải quyết, những mối quan hệ riêng cần xây dựng và những giấc mơ riêng để thực hiện. Không ai có thể mãi bên ai được. Nhưng đôi khi một mình đâu phải là xấu, một mình sẽ khiến cho bản thân mỗi người nhìn ra được nhiều điều còn ẩn giấu trong trái tim.

Sự đổi thay là tất yếu để trưởng thành. Tùy từng thời điểm mà suy nghĩ của chúng ta sẽ khác nhau. Lúc nhỏ nghĩ nói dối là xấu, nhưng khi lớn lên mới hiểu đôi khi lời nói dối còn tốt hơn nói thật. Bạn oán trách người khác sao quá dễ đổi thay, nhưng rồi bất chợt nhìn lại thì ra chính mình cũng đã thay đổi đến mức không nhận ra nữa rồi. Chỉ mong sao chúng ta không trở thành người mà chính mình cũng chán ghét, ngoảnh đầu nhìn lại vẫn có thể mỉm cười tự hào.

Trưởng thành không phải là khi ta nói những chuyện lớn lao mà là khi ta hiểu được những điều nhỏ bé.

    Những điều nhỏ nhặt ấy tưởng chừng không lớn lao gì nhưng chỉ cần ở cạnh và bổ sung cho nhau, chúng đều trở nên vô cùng phi thường. Ví như mỗi ngày đọc vài trang sách, trở về nhà ăn tối hàng ngày hay chỉ đơn giản là mỉm cười thật tươi cũng sẽ giúp cho cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.

Chẳng cần là chuyện “trên trời dưới bể” gì, chỉ cần làm tốt những công việc nhỏ nhặt hàng ngày là được. Mỗi ngày cứ bình yên trôi qua với từng mục tiêu nhỏ dần được hoàn thành, chẳng cần to tát, chẳng cần lớn lao gì hơn. Chẳng cần phải “vang danh thiên hạ”, chỉ cần khiến bản thân vui vẻ.

Nếu đã là con đường của bạn, bạn phải tự bước đi.

    Người khác có thể đi cùng nhưng không ai có thể bước hộ bạn. Đây là định luật bất thành văn mà ai cũng đều sẽ tự ngộ ra được. Trên đời này, dựa sông sông cạn, dựa núi núi lở, dựa người người đi, chỉ có dựa vào chính bản thân mình mới là vững chắc nhất. Chỉ có chính mình mới không phản bội mình. Trước khi tìm được một người đủ tin tưởng để đi cùng, đi một mình vẫn là an toàn hơn.

    Đôi khi bạn cần phải im lặng, nuốt cái tôi vào trong và chấp nhận rằng bạn sai. Đó không phải là bỏ cuộc, đó là trưởng thành. Có rất nhiều điều không thể “trắng là trắng, đen là đen”, tùy vào tình huống và bối cảnh lúc đó mà người ta phải xử sự sao cho phù hợp. Bản thân đúng đấy, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể sai được nhưng vẫn phải ngậm ngùi nhận rằng mình sai.

Việc bạn nhận sai không có nghĩa rằng bạn kém cỏi, nó thể hiện rằng bạn là người hiểu chuyện. Vì coi trọng đối phương, vì muốn giữ lại mối quan hệ này nên bạn chấp nhận lùi về sau một chút, nhùn nhường một chút, chỉ mong sao người kia có thể hiểu được tấm lòng này của bạn.

    Trưởng thành chưa bao giờ là dễ dàng. Trên con đường “tập làm người lớn” đó, mỗi người sẽ có những cung bậc cảm xúc rất riêng. Hãy trân trọng tất cả vì chúng làm nên bạn của ngày hôm nay.

#viếtcholòngthanhthản....

TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI TA NHẬN RA RẰNG CUỘC ĐỜI VỐN DĨ CHẲNG DỄ DÀNG

tháng 5 17, 2021 Thành Trung








Trưởng thành là khi ta nhận ra rằng cuộc đời vốn dĩ chẳng dễ dàng…




Trưởng thành là trân trọng những gì mình đang có.

    Con người ta phải đau đầu với sự ồn ào để học cách cảm ơn những khoảng lặng bình dị đời thường, phải học cách chịu đựng những nỗi buồn, sự khổ đau để biết được giá trị của hạnh phúc. Cuộc đời đẩy con người ta vào guồng quay của đồng tiền nghiệt ngã để ta có thể nhận ra được rằng "Cuộc đời này, thứ quan trọng nhất chưa hẳn là tiền bạc, địa vị" nhưng nếu thiếu đi nó thì cuộc sống cũng chẳng thể nào đơn giản.


Rồi bất chợt một ngày, khi nhìn mọi thứ xung quanh và ta bỗng giật mình nhận ra rằng: “Tiền có thể kiếm lúc nào cũng được, nhưng khoảng thời gian ở cạnh với gia đình thì không”. Cuộc đời cứ thể thử thách ta với muôn vàn nghịch cảnh dở khóc dở cười để ta nhận ra "Trong tuyệt vọng vẫn luôn nảy mầm hy vọng". Và chỉ cho đến khi chúng ta đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng thì ta mới thực sự biết trân trọng sự tồn tại của nó.


    Trưởng thành cũng lớn lên từ những suy nghĩ như vậy, là khi ta cảm thấy cuộc đời đầy mâu thuẫn và nghịch lý nhưng suy cho cùng, nó vẫn mang trong nó một sự cân bằng.

Trưởng thành là yêu bản thân mình hơn và học cách buông bỏ.

    Con người ta thường hay mắc kẹt giữa "ma trận" của cuộc sống, giữa những sự lựa chọn khác nhau, giữa níu giữ và buông bỏ. Có người nói: "Níu được nhau lúc nào hay lúc đó, đời đầy những rủi ro" và nó không hẳn đúng nhưng cũng không hề sai.

Trong tình yêu, không ai biết chắc rồi một mai hai người rồi sẽ ra sao nhưng ở hiện tại, chỉ cần cả hai người vẫn có lòng và niềm tin thì điều đó ắt trở thành sợi dây để níu giữ hay thậm chí cho dù chỉ cần một người vẫn cố gắng tìm cách níu kéo thì mối tình ấy vẫn còn mang hy vọng. Nhưng mỗi tội là…"Tình yêu là một vết thương không kín miệng" vì cũng có nhiều cách khổ đau về tình yêu lắm.

    Có rất nhiều cách. Khi yêu người này đau khổ kiểu này, yêu người kia đau khổ kiểu kia. Đó chính là cuộc đời ! Nếu có những suy nghĩ luôn làm ta cảm thấy đau đớn và có những người mang đến cho ta nhiều phiền muộn hơn là niềm vui thì hãy cho phép mình buông bỏ để lòng mình được nhẹ nhõm. Cuộc đời đẩy con người ta đến vô vàn sự lựa chọn vì đó sẽ là cách cuộc đời " nung nấu" để chúng ta dần trưởng thành từ những nỗi đau và trở nên quyết đoán, mạnh mẽ hơn từng ngày, chứ không phải để chúng ta học cách chết rục với những nỗi buồn dai dẳng...

Trưởng thành là biết chấp nhận và mỉm cười trước những khó khăn.

    Con người ta dành cả cuộc đời để đi tìm câu trả lời cho chính mình. Chúng ta vẫn thường nói: "Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó" nhưng chẳng một ai có thể hiểu cặn kẽ được cái "lý do" ấy nó sẽ là gì. Cũng giống như khi Nguyễn Ngọc Tư viết rằng: "Người ta dành cả thời trẻ loay hoay với câu hỏi ta sẽ đi đâu, để rồi cả tuổi già bận bịu với chuyện ta đến từ đâu" vậy...Có lẽ điều hay ho nhất trong cuộc hành trình tìm kiếm câu trả lời ấy là chúng ta sẽ không bao giờ cô độc.

Đời cho phép chúng ta gặp rất nhiều người với nhiều mục đích khác nhau. Sẽ có những người đến để "thử sức" chúng ta; một vài người khác lại tìm mọi cách để lợi dụng; Ta cũng sẽ gặp những người khiến ta yêu thương, gắn bó cả đời và một vài người đi qua sẽ để lại cho ta những bài học quý giá. Cho dù họ đến với mục đích là gì đi chăng nữa, hãy luôn cảm ơn vì nhờ họ mà cuộc sống chúng ta trở nên thú vị hơn rất nhiều.

    Đúng là "Mọi thứ đều có lý do" nhưng mọi thứ dù sao cũng chỉ là tương đối, nên sẽ có lúc chúng ta không thể tìm nổi một lý do chính đáng cho mình. Và đôi khi câu trả lời đang tìm kiếm chỉ nằm ở trong một nụ cười và một cái gật đầu chấp nhận "Vì nó thế" mà thôi...

    Cuộc đời kể ra thì đúng là kinh ngạc đến kỳ lạ, cả cái việc trưởng thành của mỗi người cũng vậy. Nhiều lúc cũng tự cho mình là đã thấu hiểu được kha khá mọi thứ rồi nhưng thực ra thì chính bản thân cũng không có cảm giác chắc chắn là đã biết…hay có khi mọi thứ chỉ chứng tỏ rằng mình vẫn chẳng biết rõ một cái gì cả. Cũng không thể biết nổi cái lớp hành đó đã được bóc đến lớp tận cùng hay chưa...

Nhưng mà, con người ta có thể trưởng thành được từng ngày cũng bởi vì cuộc đời này vốn dĩ chẳng dễ dàng!


#viếtcholòngthanhthản....

BÌNH YÊN

tháng 5 15, 2021 Thành Trung


- “Bình yên nhé”

    Bạn bảo tôi như vậy khi tôi nói với bạn rằng tôi đang rơi tự do, chơi vơi giữa những bộn bề của đống hỗn độn trong lẫn ngoài cuộc sống. Bạn không an ủi, cũng không nói rằng bạn hiểu những gì tôi đang trải qua. Bạn chỉ mỉm cười và bảo rằng rồi sẽ có ngày tôi tìm thấy bình yên của mình.

    Từ dạo ấy tôi bắt đầu tìm kiếm bình yên, như tìm một sự giải thoát khi cuộc sống bắt đầu đi vào ngõ cụt, sóng gió...

    Còn tôi vẫn thường nghĩ bình yên là khi cuộc sống sẽ không phải lo nghĩ, không phải chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm một hư danh nào đó trong cuộc đời này, khi nỗi toan lo cơm áo gạo tiền đè nặng lên đôi vai của bố mẹ tôi, của mọi người lao động lam lũ, ngay cả một thằng sinh viên đang chât vật với những ngày trả nợ môn như tôi.

Rồi khi ấy tôi sẽ đón ngày mới bằng việc mở toang cửa sổ, để cái se lạnh của buổi sớm mai ùa vào phòng. Và nắng sẽ bắt đầu thả những giọt đầu tiên vào căn phòng nhỏ. Tôi sẽ pha cho mình một tách cà phê, ngồi lên thành cửa sổ và lắng nghe cuộc sống bằng một tâm hồn phẳng lặng, không một gợn sóng, hay có thể lăn tăn một cách nhẹ nhàng, thong thả chứ không phải như bây giờ.

    Nhưng khi ấy, cuộc sống hẳn sẽ buồn và tẻ nhạt lắm. Vì mỗi ngày lặp đi lặp lại theo một điệp khúc chán chường. Bạn sẽ chẳng có động lực để phấn đấu, sẽ chẳng có những câu chuyện để kể cho nhau nghe khi ngồi trong quán quen, và hơn hết là chẳng có gì khiến bình yên trở nên đặc biệt nữa. Vì bình yên vốn đặc biệt lắm.

    Như có lần tôi nói với bạn rằng nếu như không có Lý Thông, có lẽ Thạch Sanh đã không được lòng người đến vậy. Nếu không có những cuộc đời khốn khó thì làm sao người ta biết quý những phút giây hạnh phúc giản đơn cùng gia đình. Nếu như không có cái ác thì liệu cái tốt có được trân trọng như vậy không? Và nếu như không có những lần vấp ngã thì liệu thành công có đáng quý đến vậy không?

    Nên tôi thôi không tìm một bình yên hoàn hảo cho mình nữa, thay vào đó tôi tìm cho mình những bình yên khác, lặng lẽ bên đời, như một cách để tôi có thể dừng lại, và lắng nghe mình một cách rõ ràng hơn. Cuộc sống vẫn cứ chảy trôi theo dòng người tấp nập ngoài kia, nơi phố thị ồn ào.

    Bình yên là một ván cờ thế dưới gốc đa già bên đường, là mỗi sáng sớm trời se vào lòng những âm thanh trong trẻo của ngày mới. Bình yên là một chút nghỉ ở trong lòng, thanh thản và nhẹ nhàng. Bình yên vốn nhẹ nhàng lắm!
Bình yên không phải là những gì bình lặng nhất mà lại là khi tâm hồn tìm thấy sự bình yên trong bộn bề của cuộc sống hàng ngày

    Gửi tặng bạn đọc một chiếc nhạc, có lẽ là, phù hợp trong hoàn cảnh này. Cùng lắng nghe và thưởng thức nhé!
https://www.youtube.com/watch?v=bmu0xR0Jv8k

#viếtcholòngthanhthản...

HÃY LUÔN GIỮ CHO LÒNG BÌNH YÊN

tháng 5 15, 2021 Thành Trung


    Bình yên – hai tiếng đó sao quá đỗi giản đơn mà đôi khi xa lạ đến vậy! Tất cả ở tâm mà ra. Chỉ cần để lòng mình lắng lại, ngồi lặng im, ngoan hiền sẽ tìm lại được cho mình cảm giác bình yên?!
Bình yên nhất là những lúc đi trên con đường thân thuộc, con đường chỉ của riêng tôi.
Dù cho đó có là một buổi chiều chạng vạng đường tấp nập người xe, những vội vã và toan lo, cả những gánh mưu sinh hằn lên khuôn mặt của người tha hương, rồi những em nhỏ được bố mẹ đèo sau xe vội vã về nhà lúc tan trường.

    Tôi cố thu vào tầm mắt mình thật lâu hình ảnh những em bé ngồi sau xe cha mẹ, vòng tay bé xíu ôm choàng lấy cha, cảm giác dựa dẫm hoàn toàn vào cha – ấy là bình yên.

    Dù đó có là một buổi đêm vắng lặng, đường im ắng, không có cả tiếng xào xạc của gió qua kẽ lá. Thấp thoáng đâu đấy là tiếng đêm – ấy là bình yên.
Dù đó là một buổi trưa đầy nắng nhưng đường rợp bóng cây., những cây cổ thụ già nua dáng cao cao mảnh khảnh, từng vòng xe chầm chậm tránh lá. Biết rằng cuối con đường sẽ là một thế giới nắng, bụi, rộn rã âm thanh. Giữ lại một chút bình yên.

    Bình yên một thóang cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ cầu kinh bình yên...

    Thế nhưng...
Có những ngày cuộc sống như quay lưng với chính bạn, mọi thứ đều rối như tơ vò, chẳng theo ý bản thân mong muốn, bế tắc trong suy nghĩ, lạc lối và chẳng biết về đâu...

Những khi ấy chỉ muốn tìm một nơi thật sự bình yên để tìm về, để lẩn tránh thực tại bởi yếu ớt, sợ hãi làm đôi chân chùn bước hay ít ra tìm về nơi nào đó để hít thở bầu không khí trong lòng, cho tâm tĩnh lặng trong giây phút ấy, dẫu biết bình yên chẳng bao giờ tồn tại mãi bên đời nhưng có thể làm gì khác hơn lấy lại tinh thần mạnh mẽ đây...

    Đời vốn thăng trầm, lòng người thì rộng lớn, thành phố nơi bạn đang sống nhiều khi trở nên xa lạ một cách bất thường, quán xá quen thuộc cũng chẳng muốn ghé thăm...Là khi ấy muộn phiền đã kín lấy những nghĩ suy, mỗi phút giây trôi qua đều làm bạn nặng lòng chẳng thở nổi...mỗi khi như thế tâm trạng tụt dốc thê thảm...

    Vì thế: Hãy luôn giữ cho mình bình yên...

    Thoát khỏi những điều ấy bằng cách hãy làm điều mình thích, giải tỏa tâm trạng đang bủa vây, đừng chèn ép chính con người mình để rồi vụt mất đi cuộc sống hiện tại, ngoài đường dòng đời vẫn tấp nập, cũng chẳng ai vì bạn buồn phiền mà khác đi, cớ sao phải nặng mang, rồi sẽ có những lúc bạn sống thật với cảm xúc, dũng cảm đối diện với mọi phiền toái xung quanh, cho phép bản thân buông lơi một chút để quay về với thực tại.

    Cuộc sống dài, bất ổn xảy ra bất cứ khi nào vì thế bạn phải trong tâm thế sẵn sàng chấp nhận biến cố xảy ra, sống vội vã cũng chẳng bằng sống thật với chính con người bạn.
Bình yên sẽ về lại khi bạn yêu thương bản thân, đối mặt với sóng gió cuộc đời như một lẽ hiển nhiên...

    Có những bài học trong đời chẳng một ai dạy bạn mà chính bạn học phải được từ bản thân, qua những ngày mây đen phủ kín, bầu trời sẽ lại trong xanh và ấm áp...không đón những trận mưa bất chợt làm sao thấy được những ngày nắng tuyệt đẹp đến nhường nào.

    Bình yên dẫu tồn tại trong phút chốc cũng đã thấy được bình yên...
Bình yên vốn tồn tại trong tâm...trong cách nghĩ suy của chính bạn mà thôi.

#viếtcholòngthanhthản...

KHI TÔI GIÀ RỒI

tháng 5 15, 2021 Thành Trung

    Khi tôi già, tôi sẽ tìm một vùng quê nhỏ để an dưỡng, trước nhà trồng hoa, sau nhà trồng rau; không có mạng internet, tự mình làm bánh trái, ngâm dưa chua, nuôi một con chó; mỗi ngày đạp xe, tản bộ, hầu như không dùng điện thoại di động, không quấy rầy người khác; cũng không mong bị người khác làm phiền. Già rồi cũng chỉ cần cuộc sống bình yên, một bữa trà, một bữa cơm, bữa cháo, một món ăn, và một người bên cạnh đi đến cuối đường.

    Mùa xuân, muôn hoa đua nở, tôi sẽ trồng hoa trong vườn.
Trồng các loại rau quả, hoa tươi xanh ngát. Dùng tâm chăm bón, lặng chờ chúng nãy mầm!
Thời gian rảnh rỗi, ở trong vườn dùng trà, xem sách, coi cải lương.
Nuôi một hồ cá, thưởng thức âm nhạc và ngắm nhìn dáng bơi của chúng

    Mùa hè, hoa đã nở đầy vườn.
Trái cây và rau mọc chen nhau trên hàng rào, muốn ăn là có ngay, tất cả đều là rau tự trồng, an tâm sử dụng.
Ăn không hết, gửi tặng người thân và bạn bè, có bóng râm che mát, ngửi những bông hoa thơm trong vườn, vui chơi trong đó!

    Mùa thu, chính là mùa thu hoạch, có thể tự mình hái lượm.
Có thể tặng cho bạn bè con cái, tự mình hưởng thụ cuộc sống an nhàn, khi hoa cúc nở rộ.
Trong sân gọi vài ba người bạn đến, phẩm trà thưởng hoa, cảnh vật sinh động, người già mà tim không già!

    Khi tôi già rồi, tôi sẽ tìm một nơi như vậy, không cần quá xa hoa, không cần quá rộng lớn, một căn phòng, một vườn hoa, trà nhạt cơm đạm, an hưởng chặng đường còn lại, đây mới chính là những tháng ngày hạnh phúc !

Mời bạn một chiếc nhạc nhẹ nhàng cho ngày thảnh thơi:
https://www.youtube.com/watch?v=0Ih4foKy7hU

#viếtcholòngthanhthản...


CÓ MỘT THỨ GỌI LÀ BÌNH YÊN

tháng 5 15, 2021 Thành Trung


    Có một thứ gọi là bình yên?
- Có.
Chỉ cần có một nơi gọi là "Nhà" để nhớ về, lòng lúc nào cũng sẽ bình yên...
"Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc."

    Trước những bon chen, xô bồ của cuộc sống, cám dỗ hay rệu rã của cuộc đời, người ta thường yếu lòng, mệt mỏi và quỵ ngã. Sẽ có lúc bạn thấy giống với tình cảnh của tôi hay một ai đó lúc này hay là một thời khắc nào đó trong hành trình đời của bạn. Khao khát về với bình yên và thanh thản, bỏ lại những toan lo và mệt mỏi, bứt ra khỏi cái sự túng bấn và ngột ngạt của xã hội để trở về với con người thật của mình.

Và...
Có một nơi ấm áp gọi là nhà.
Nhà là nơi để về...

    Cuốc sống đầy rấy những toan tính và giả tạo, đôi khi khiến nó mệt lắm. Mệt, nó chỉ thấm thía khi đêm về, khi mà chỉ có một mình nó với đêm, nó lại khao khát được trở về với bình yên, với tuổi thơ của mình - hồi còn nhỏ, vô tư, vô lo và không suy nghĩ điều gì. Nỗi nhớ chợt ùa về trong lòng, nhớ những chiều đi thả diều trên những cánh đồng rợp nắng, nhớ những buổi đêm cùng đám đồng trang lứa đi bắt cá ngoài đồng, chơi trận giả, nhớ cái cách dọa ma của chị gái nó mỗi lúc có tiếng gió rít khẽ , nhớ những bữa cơm quây quần của ba mẹ và hai chị em nó.

    Lạc lõng…
Là khi người ta đứng giữa đường mà lại không thể cảm nhận nổi ai đang đi lướt qua, là khi không có gia đình bên cạnh, là khi thấy nhớ nụ cười hiền từ của mẹ, ánh mắt ấm áp của ba, là thèm khát được ôm trọn lấy cái gia đình thân thương nhỏ bé…

    Cô độc…
Là lúc nhận ra ông trời chẳng thể cho mình toại nguyện, là lúc biết rằng được nhìn thấy gia đình lúc này là rất khó, lúc chỉ có duy nhất một mình trong căn phòng vắng lặng, lúc nghe thấy được tiếng thở đang thổn thức của bản thân…
Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi đêm xuống. Và khi ngoài trời đang nắng ráo mà không biết phải đi đâu, về đâu.

    Thành phố không có những cơn nắng, cơn mưa giống quê nó, nơi hơi ấm gia đình không thể đến nổi, chỉ có một mình, phải mạnh mẽ vực dậy trong những cơn mưa bất chợt và thấm đẫm cô độc…
Nó lại thấy mệt mỏi rồi, nhưng không có ai để nó dựa vào, đôi lúc nó thèm được nghỉ ngơi giữa vòng xoay luẩn quẩn này. Chỉ có Gia đình mói cho nó thấy cuộc sống của nó còn ý nghĩa hơn. Phải rồi, nó vẫn còn có thể nghe thấy giọng nói ấm áp của mẹ đấy thôi, vẫn còn cảm nhận được nhịp thở tha thiết của người ba chất phác đấy thôi, vẫn còn có một khoảng thời gian tuổi thơ thật đẹp, nơi bình yên vẫn còn để nhớ đến đây thôi…

    Thì ra, tôi vẫn luôn có một nơi thật ấm áp để dựa dẫm những lúc yếu lòng. Đó là nơi thân thuộc nhất, là nơi mà dù có đi hết mọi nơi trên thế giới, đi qua hết những cảm xúc thăng trầm, tôi vẫn luôn khao khát được trở về và nằm gọn trong vòng tay ấm áp của những con người yêu thương tôi vô điều kiện – đó là Nhà.

#viếtcholòngthanhthản...


KHI BẠN MỆT MỎI CHÁN NẢN VỀ CUỘC SỐNG

tháng 5 15, 2021 Thành Trung

    Bỗng có một ngày bạn cảm thấy sự chùng chân mỏi gối, mọi thứ trở nên mông lung, xa vời, không biết là có nên đi tiếp hay dừng lại?

    Chẳng phải bạn cảm thấy mình già rồi hay sức khỏe yếu kém đi, nhưng thật sự bạn có cảm giác những việc mình làm đang quá tải, mà kết quả mang lại không mong muốn dù đã nỗ lực điên cuồng. Thế rồi bạn rơi vào trạng thái không biết mình đang ở đâu.

    Mệt mỏi, chán nản. Ừ! Thì đôi lúc bạn chỉ muốn giải phóng bản thân, thoát khỏi những điều thường nhật, làm những việc mình yêu thích, không bận tâm thế sự công việc tại cơ quan, hoặc những lo toan trước mắt trong cuộc sống. Bạn thật sự muốn tạm vờ quên một lúc để đầu óc bớt quay cuồng. Bạn cần một động lực mới, đủ để giúp bạn vững bước tiếp tục trên con đường xa.

Đôi lúc trong cuộc sống bạn được phép mệt mỏi, chán nản

    Con người ta ai cũng có những giây phút mông lung, tự viễn hoặc chính bản thân mình, rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Chắc ngày mai có ông bụt hay bà tiên hiện ra và hỏi làm sao con thất thần thế (cũng có thể làm sao con khóc!), có cần ông hay bà giúp gì cho không? Thế là được dịp bao lo lắng phiền muộn sẽ được trút ra như thác đổ, kiểu lâu ngày không giải tỏa được.

    Giá mà con có thật nhiều tiền…
Giá mà cuộc sống của con đủ đầy hơn…
Giá mà điều đó không bao giờ xảy ra…
Giá mà con đã không cư xử trẻ con thế…
Giá mà mọi người đừng làm tổn thương lẫn nhau…
Giá mà con được sinh ra trong một môi trường khác…
Giá mà mọi người đều hiểu, yêu thương và lo lắng cho con…
Giá mà…!!!
Đôi lúc người ta dựng lên rào chắn.

    Lúc nào bạn cũng giá mà… ! Kiểu than thở khi bị stress hay mệt mỏi chán nản, nhưng hỡi ơi thế gian này nào có ông bụt, bà tiên đâu! Vì vậy bạn không thể sống với suy nghĩ giá mà suốt…!!! Bạn phải hành động, và làm ngay một điều gì đó có ý nghĩa ít nhất đối với bạn.

Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng màu hồng có kèm theo cả cục tẩy của Doremon để xóa đi những điều đã xảy ra không mong muốn. Cuộc sống cũng đâu có cỗ máy thời gian như hộc bàn của Nobita đưa chúng ta đến tương lai và xem trước những điều sẽ xảy ra. Cuộc sống có lẽ ở nơi nào cũng như nhau thôi. Con người dù ở trong hoàn cảnh nào cũng vượt qua hết. Con người dũng cảm lắm. Cũng có một số người quỵ ngã, nhưng đó là số ít. Và họ sẽ bị nhiều chỉ trích, thương cảm hơn là được đồng cảm.

    Suy cho cùng, những suy nghĩ tích cực vẫn hơn là những suy nghĩ tiêu cực. Những tấm gương vượt khó vẫn hơn là những hình ảnh bê tha chán đời. Chắc chắn đâu đó trong trái tim chúng ta vẫn vang lên một giọng nói tha thiết: hãy cố gắng lên, còn nước còn tát, thời gian còn dài, đường đời dù chông gai nhưng vẫn còn nhiều tia hy vọng. Chúng ta phải tin điều đó thôi.

    Rồi bạn sẽ có một vài sự lựa chọn. Chúng đến bất ngờ vào cái thời điểm tưởng chừng không còn chút gió để thở hay không còn chút nắng để thấy ấm áp hơn. Đó chính là những tia hy vọng dành cho sự nỗ lực bền bỉ của bạn. Tất nhiên, không phải sự lựa chọn mới nào cũng đúng, cũng tốt hơn sự lựa chọn mà bạn đang dấn thân. Nhưng những sự lựa chọn mới mang đến cho bạn một chỗ dựa về niềm tin, động lực và tinh thần. Bạn sẽ lại cảm thấy tim mình nở hoa.

Và bạn luôn có những người thân yêu ở cạnh bên. Bạn hoàn toàn có thể trải lòng cùng họ và cầu cứu sự giúp đỡ khi cần thiết. Họ chắc chắn sẽ lắng nghe bạn. Giả dụ họ không thể giúp được gì, nhưng chúng ta cũng chỉ cần có thế, một người chăm chú lắng nghe ta trải lòng, để biết được trong thế giới này, chúng ta hoàn toàn không cô đơn.
Cuộc sống là một chuỗi những bất ngờ. Thế mới gọi là cuộc sống!

Dù có khó khăn gì chúng ta cũng phải mỉm cười

    Mọi sự không mong muốn có thể đến bất ngờ. Hoa có thể nở giữa mùa Đông. Mây có thể bay giữa trời mưa gió. Con người có thể khóc trong niềm hạnh phúc trào dâng. Một người con gái có thể biến thành con trai và ngược lại. Mọi sự phi lý đều có lý. Bạn có thể thất bại trên đỉnh vinh quang. Chúng ta có thể chinh phục ngọn núi cao nhất thế giới.

    Hãy hiện thực hóa những điều không tưởng. Hãy bớt mơ mộng hóa những điều xa xôi. Hãy khiêm tốn khi có một chút thành công. Hãy sẵn sàng đối mặt với những điều tồi tệ nhất.

#viếtcholòngthanhthản...

BLOG TÂM SỰ

Hãy chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của bạn.
Và điều đó là hoàn toàn bí mật!

CHILL MUSIC FOR LIFE

Không phải những "top-trending", nhưng hãy nghe!